CHUYỆN KỂ
Chuyện kể ở một vùng quê nghèo nhưng giàu nắng, gió.
Cái nắng khô khốc phủ xuống một vùng quê cây lá oằn mình, những hạt cát như được rang lên trên lửa nóng. Gió, không biết gió từ đâu không thèm mang một chút lạnh, một chút mát từ núi từ sương, từ một vùng cao nguyên nào để an ủi vùng khô cằn sỏi đá. Lại cứ quẩn quanh hơi nóng của vùng thổi những hạt cát bay đi như muốn tìm một chút hơi của biển.
Nắng và gió làm những người không cam chịu nổi bỏ ra đi, họ đi một người, một nhóm rồi một đoàn… chỉ còn lại những con người bất hạnh mang trong người một căn bệnh nghiệt ngã phải ở lại chịu với đất trời.
Cô gái – nghe nói tên Mai – nẫu lòng, mặc cảm; ngước nhìn ánh trăng đêm rằm trách cao xanh sao nhẫn tâm đến thế. Cô đi mãi trong đêm, đi mãi về phía biển… Biển xanh mùa trăng ấy sao êm đềm, quên cơn sóng dữ. Cô trôi dạt về một bến bờ thoáng thấy một chút màu xanh cây lá, thoáng nghe tiếng chim kêu. Số phận không cho cô chết đi, một lần nữa cô lại phải sống cho hết kiếp trần gian.
Hoang đảo không biết rộng bao nhiêu, bên kia biết có hay không sự sống, cô không dám tìm hiểu, sợ lắm lại phải gặp con người. Sợ lắm gặp lại sự né tránh, ngại ngùng, ghê sợ của những ánh mắt nhìn về phía cô. Cảm ơn Thượng đế vẫn còn ban cho hoang đảo những sản vật có thể nuôi sống con người.
Cây, lá, củ… đã nuôi được chim trời hẳn nuôi được người dưới đất. Những vách đá nhô lên trên đảo không chỉ che chắn cho cô những cơn gió mạnh bất thường. Những mảnh kết đâu đó mọc từ trong đá, bỗng dưng một ngày cô ngước lên nhìn thấy. Mảnh lớn, mảnh nhỏ như những mảnh nấm chìa ra từ gỗ mục; nhưng không, nó chìa ra từ đá. Không màu đen, màu nâu mà màu ngà, màu trắng.
Những con chim bé bỏng từ đó bay, cô bắt đầu làm bạn với loài chim. Chúng bay đi đâu đó, chiều lại về ríu rít. Lâu dần thành thói quen, chiều về cô lại chờ lại ngóng.
Cơn gió từ đất liền thỉnh thoảng lại tràn ra đảo, quất những mảnh kết rơi xuống, mảnh nằm trên cát, mảnh bị sóng xô. Cô nhặt những mảnh ướt … nếm thử. Nếu nó độc thì cũng giúp cô kết thúc cuộc đời nghiệt ngã này.
Nhưng không, định mệnh khắt khe bắt cô phải tiếp tục đời mình.
Một ngày biển lặng, gió êm, cô bỗng thấy mình trong làn nước. Ô kìa! Một cô gái, một cô gái thật rồi, không còn ghê rợn. Cô nhìn lại mình, da dẻ tay chân mất dần sự xấu xí. Thuốc tiên? thần dược? ở đâu?
Người ta nói rằng cô lạc vào đảo yến.
Chuyện kể trong một buổi trà dư tửu hậu đầu Xuân, chẳng biết có thật hay không. Đôi khi những câu chuyện thực thực hư hư làm người ta hy vọng hay ít ra cũng thư thái một vài ngày, tôi không kiểm chứng. Chuyện truyền tai làm sao kiểm chứng, nhưng giá trị về sức khỏe và sắc đẹp của yến là kiểm chứng được.
_Yến Xuân_
Bài viết liên quan
- THẮC MẮC KHI CHO TRẺ EM DÙNG YẾN SÀO (20-08-2015)
- CÁC LOẠI YẾN KHÁC NHAU THẾ NÀO? (20-08-2015)
- THẮC MẮC KHI DÙNG YẾN SÀO (20-08-2015)
- KHI NÀO KHÔNG ĐƯỢC ĂN YẾN? (27-08-2015)
- KHOẢNG TRỜI TRONG (30-03-2017)
- ĐỂ TRẢ LỜI CÂU HỎI (06-09-2017)
- RÚT QUÂN (30-03-2017)