SAIGON – CHIỀU BA MƯƠI
Tản bộ trên con đường Lê Lợi, trong tà áo dài màu tím đính hai hoa mai trắng bằng đăng-ten trên cổ áo, tay ôm cặp-táp, cô tưởng có những ánh mắt ai đó nhìn mình, trong mỗi bước đi đều có một chút ngại ngùng, e thẹn. Nhưng hình như không phải, chỉ vì cô đang mặc áo mới đi dạo phố phường.
Những cô học trò năm ấy, không thể nào lẫn đi đâu được, dù không phải tà áo trắng, dù có thoa chút son, nhưng thói quen ôm cặp thì rất ít nữ sinh buông bỏ.Cái cặp-táp ngầm thể hiện chút nết na của nữ sinh được hầu hết các trường giáo dục – nhất là các trường nữ. Trong đó có Vạn vật, Toán, lý hóa; có Sử địa, Giáo dục công dân; có nhật ký, có thư tình Nguyên Sa, Nguyễn Tất Nhiên…; có lá thư viết dở dang hoặc viết vội, và có cả … ô mai. Tất cả hiện tại, tương lai; tâm tư tình cảm cất… giấu trong chiếc cặp khi ôm trước ngực, khi cặp bên hông.Cô là một trong những nữ sinh Saigon khi đó.
Dọc theo những Ki-ốt dọc đường Lê Lợi hướng về Hạ nghị viện, cô tìm thêm mấy cuốn sách cho ngày thi Tú Tài. Saigon chiều cuối Đông năm nay trầm lắng, phố xá cũng vắng thưa, xe cộ ít dập dìu. Gió Saigon mùa Đông không lạnh, gió Saigon mùa Đông chỉ có chút lẻ loi. Thỉnh thoảng cô vội cúi xuống đếm gạch vỉa hè, thoáng thấy đôi giày bốt-đơ-sô ngược chiều bước vội. Ngày xưa đó, những ánh nhìn của người không quen, chưa quen và mới quen đầy tế nhị. Lời tỏ tình nhẹ tênh như “giọt mưa trên lá”:
Sao không gặp từ trăng mười sáu
Ta ngập ngừng bên cổng Trưng Vương
Chờ em cô bé mang kính trắng
Hiện lên trong màu áo dị thường.
Những Sao?,Vì sao?, Tại sao? của Saigon ngày ấy hỏi để mà hỏi, rồi tự hiểu, tự trả lời và tự huyễn hoặc, hạnh phúc hay sầu muộn với chính mình. Không vội vàng, không o ép, không dọa dẫm không oán hờn. Có lẽ cô cũng vui vì có một thời dễ thương trong kỷ niệm.
Ngập ngừng góc thương xá Tax, con đường Nguyễn Huệ cũng thưa thớt dần. Những người bán hoa đã dọn dẹp. Cẩm chướng, mãn đình hồng… mới hôm qua, nay tàn úa. Chiều ba mươi mọi người lục tục về với gia đình. Saigon phồn hoa nhưng chiều ba mươi vẫn còn giữ nguyên bản sắc. Cô chợt nghĩ: Mình đi đâu trong chiều ba mươi với màu áo tím lặng trầm - bỏ đi một chút lãng mạn của mười bảy tuổi, cô quay lại con đường dẫn về nhà nơi xóm nhỏ. Trong đầu vẫn còn lãng bãng một khổ thơ của một kẻ thất tình:
Ôi, những con đường chiều ba mươi
Trống hoang như nẻo lạnh của đời.
Sao em không gửi thương theo gió,
Vì chiều nay gió sẽ mù khơi.
Yến Xuân.
Bài viết liên quan
- CẮT VÀ DÁN (30-03-2017)
- VỤNG VỀ (30-03-2017)
- NHỮNG CÁNH CHIM NON (06-09-2017)
- CHO TA MỘT CHÚT AN LÀNH (30-03-2017)
- DƯỚI TÁN DÙ MÀU TÍM (28-03-2017)
- TẢN MẠN THÁNG NĂM (06-09-2017)
- THỀM LÁ RƠI ĐẦY. (28-03-2017)
- CHÚT SE LÒNG (28-03-2017)
- TỔ YẾN VỚI PHỤ NỮ (20-08-2015)
- MÀU MỰC TÍM (06-09-2017)